Hoàng Hà.
Ngày đầu lên trại lớn, sau quãng đường xa mệt mỏi, làm xong thủ tục nhập trại, chúng tôi tạm thời được sắp xếp ở buồng ốm của trại. Buồng ốm chỉ dành riêng cho những phạm nhân mắc bệnh được nghỉ lao động, chia làm 4 ngăn thông nhau, ngăn cuối là nhà vệ sinh, vì là lính mới nên chúng tôi phải ở ngăn bên cạnh nhà vệ sinh. Một mùi hôi thối nặng nề xộc lên khiến ai cũng phải đưa tay lên bịt mũi.
Kẻng tan tầm đã điểm, các phạm nhân đi lao động đã về, ai cũng vội vã nhập trại, họ quây lấy buồng ốm để xem lính mới, kẻ thì tìm người quen, kẻ thì hỏi han. Tôi vô cùng ngạc nhiên, khi một gã thấp bé loắt choắt cất tiếng hỏi chúng tôi:
- Anh em lính mới ai có chơi hàng không? Rẻ thôi, 100 một phát, không có tiền thì đổi bằng đồ cũng được, có luôn ''súng'' ở đây.
Tất cả im lặng không ai trả lời gã, chúng tôi hiểu rằng gã đang chào mời mọi người mua ma túy. Lát sau không ai đáp lại lời, gã biến mất một cách nhanh chóng.
Qua ngày hôm sau, khi đã được học nội quy trại giam, tôi và một số bạn tù được chuyển vào phân trại số 3. Những tệ nạn ở đây cũng không kém so với ngoài phân trại trung tâm mặc dù số phạm nhân là ít hơn hẳn. Sau thời gian ở trại, tôi đã biết được ma túy vào trong trại bằng con đường nào.
Những đàn anh ở trại ai cũng có điện thoại, họ liên lạc với người thân, anh em, bạn bè ngoài xã hội để nhận ma túy, người bên ngoài lợi dụng lúc buổi trưa hoặc ngày nghỉ khi không có ai ở hiện trường lao động, đến đấy cất dấu ma túy ở nơi mà cả hai đã hẹn trước và đến khi đi làm họ mang về trại. Để mang ma túy vào trại sử dụng và bán lại cho các phạm nhân khác, các đàn anh bao giờ cũng có những con ''tốt thí'', những con ''tốt thí'' thường là các phạm nhân không có gia đình, được các đàn anh cưu mang và đôi khi cho chơi cả ma túy, họ có nhiệm vụ bán ma túy và nhiều đồ vi phạm khác ngoài ra còn ''xử lí'' những mệnh lệnh của đàn anh. Để an toàn và qua mắt cán bộ, ma túy thường được bọc kỹ ni lông và nhét vào hậu môn, tiếng lóng của tù gọi là ''cắm phích''. Những kẻ có số má hơn còn quan hệ với bọn buôn bán ma túy ngoài trại để hàng không bao giờ bị ''cháy''.
Tuấn ''Đông'' một ''con hổ'' của trại có lần nói với tôi:
- Thuốc phiện trong này anh không bao giờ thiếu, cứ một phân anh mua ở ngoài 400, ''tàu bè'' về đến trại bán được gần 5 triệu, chơi bét nhè mà vẫn đủ tiền nuôi chúng nó ( đàn em của gã) lại còn đóng sản cho cán bộ nữa. Anh đi tù chưa bao giờ gia đình phải nuôi.
Tuấn nói đúng !Những phạm nhân trong này đã dính vào nghiện ngập họ xoay tiền để mua ma túy bằng đủ kiểu. Theo quy định của trại, tất cả các phạm nhân không được sử dụng tiền mặt mà phải dùng tiền lưu kí ( sổ do trại cấp nếu gia đình gửi tiền khi thăm gặp hoặc gửi qua bưu điện), nhưng bằng đủ mánh khóe họ vẫn có được vì trong tù tiền mặt bao giờ cũng có giá hơn, thường là 100 nghìn tiền mặt giá trị bằng 120 nghìn tiền lưu kí, nhiều lúc còn cao hơn nữa. Họ có thể mua bằng tiền mặt, tiền lưu kí, đôi khi còn gọi về cho gia đình chuyển thẳng tiền vào tài khoản của người nhà kẻ bán.
Ma túy luôn là vi phạm hàng đầu và chiếm tỉ lệ cao nhất trong trại giam. Đa số những phạm nhân chơi ma túy trong trại, hàng tháng gia đình đều gửi tiền đều đặn lên để sinh hoạt, nhưng số tiền đấy chỉ đủ 2, 3 lần chơi, chơi xong họ chấp nhận ăn muối những ngày còn lại cho đến khi gia đình gửi lên lại chơi tiếp, cứ như thế họ rơi vào cái vòng luẩn quẩn do chính mình tạo ra. Khi hết tiền thì nằn nì bọn đầu nậu bán chịu, không trả được họ lại bị những kẻ này đánh đập tàn bạo. Những đàn anh trong trại đều quan hệ với cán bộ nên họ vẫn bình an vô sự, chỉ có những con nghiện là bị xử lí, kỉ luật. Đôi khi kẻ bán cũng bị trả giá.
Minh ''cuội'' một đầu nậu ma túy trong trại, có lần liên lạc mua được ma túy bên ngoài đã bị cán bộ bắt quả tang khi mang hàng vào trong trại. Minh bị xử thêm 8 năm. Phương ''Nhung'' và Văn Tiến Dương cũng bị xử thêm án vì tội danh tương tự, khi đưa về trại tạm giam của công an tỉnh Thanh Hóa chờ ngày nhận thêm án, Phương và Dương cùng hai gã bạn tù đã làm nên cuộc đào tẩu ngoạn mục.
Vì hàng đắt đỏ với gía cắt cổ nên họ thường ''chích'' để phê hơn, những chiếc xi lanh dùng để chích được những kẻ bán cho mượn, hết người này đến người khác dùng chung khiến chúng trở nên cáu bẩn và mòn vẹt đương nhiên chuyện lây nhiễm HIV và các bệnh khác qua đường máu là điều khó tránh khỏi. Đau lòng hơn có những phạm nhân chưa đến tuổi thành niên, chưa nghiện ngập ở ngoài đời vào tù được các đàn anh ''sử dụng'' cũng trở thành những con nghiện.
Những lúc cháy hàng, để thỏa mãn cơn nghiền họ sáng tạo bằng cách hòa thuốc ho Phacoter vào nước sôi rồi lọc qua đàu lọc thuốc lá, dung dịch thu được là một xi lanh đầy nước đục ngầu, vội vã chích thẳng vào ven, cứ như vậy họ bơm vào máu mình 2, 3 xi lanh liên tiếp. Gan nào chịu cho thấu? Những kẻ ít tiền, không đủ tiền mua ''hàng xịn'' cũng thường xuyên sử dụng loại này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét