Hoàng Hà.
Sau hai ngày tuyệt thực để đổi móng cùm, chân tôi đã dễ chịu hơn, trời bắt đầu vào hạ nên đêm cũng ko còn lạnh, nhưng ko lạnh thì muỗi, phân trại tôi năm trong rừng nên muỗi nhiều vô kể, muỗi đốt thấu quần, thấu áo. Linh ''con'' trước khi vào kỉ luật đã dấu được cái bật lửa và ít thuốc lào nên cứ tối đến là gã cuộn sâu kèn để hút, gã có sáng kiến rất hay để chống muỗi : xé ống quần, rút từng sợi vải se lại như bấc đèn rồi đốt cho khói lên, muỗi cũng đỡ đi rất nhiều, tôi và Đức ''căng tin'' thì ko có gì nên vẫn bị muỗi đốt ko sao ngủ được.
Linh vẫn hay kể chuyện đời, chuyện tù của gã cho chúng tôi nghe hàng đêm:
-Trước tao ở ngoài K trung tâm, sau đánh nhau một vụ to, 6 thằng anh em của ttao và cả tao ăn ''sơ sơ'' trận đòn ngoài đấy rồi bị ''bếch'' hết vào đây đi cùm, vào đây buổi chiều, cùm mỗi thằng mỗi buồng, đến gần sáng thằng Tuấn nó đau ko chịu được, bọn tao đạp cửa hô cấp cứu, cán bộ vào, tưởng nó ''cò quay'' lôi ra tẩn cho một trận nữa rồi đưa vào cùm tiếp. Đến giờ cơm trưa, mở cửa buồng thì thấy nó chết- kể đến đây gã ngậm ngùi- Đéo hiểu sao hôm đấy cả ngày trời nắng to, pháp y về khám xong, đúng lúc đưa nó vào quan tài thì trời mưa tầm tã, sét đánh đùng đùng. Chắc là nó chết oan nên mới thế!
Đức ''căng tin'' xen vào:
- Cái bọn ''thú y'' trong này tử tế đéo gì, đau bụng đi ngoài nó cho uống TK (thuốc thần kinh) lát sau vào hỏi-''khỏi chưa''- vô phúc mà bảo-'' khỏi rồi'' thì chết con mẹ mày với chúng nó.
Câu nói của Đức làm chúng tôi bật cười, nhưng hắn nói đúng. Bản chất của cán bộ y tá trong nhà tù là vậy.
Xin được trở lại với khu kiên giam của tôi. Cách nhau bức tường với khu giam riêng là khu kỉ luật của K trung tâm. Đằng trước khu kỉ luật là căng tin trại giam,, hàng ngày mùi xào nấu thơm lừng vẫn tra tấn nhưng cái dạ dày trống rỗng chỉ có cơm và muối của chúng tôi. Thông thường cán bộ đưa cơm cho phạm kỉ luật trước rồi mới đến chúng tôi, khi đấy buồng giam đã điểm danh, các phạm nhân đều về buồng nên khá yên tĩnh, bọn tôi có thể nghe được động tĩnh cả bên khu kỉ luật. Một hôm sau tiếng mở cửa khu kỉ luật là tiếng ''tạch, tạch'' của dùi cui điện, rồi tiếng người rú lên'' ồ... ộ.... ộ...ộ...''. Liên tiếp mấy ngày sau cũng vậy. Chúng tôi đoán chắc có phạm trốn trại nên mới bị đánh cả lúc vào trong kỉ luật như thế vì thông thường cán bộ ko đánh những phạm nhân đã vào kỉ luật. Chúng tôi đoán không sai! 2 tuần sau khu giam riêng đón nhận thêm 2 lính mới đó là Tùng và Hải người Hà Nội, Tùng là người trốn và Hải là người liên quan, cả hai chỉ còn lại bộ xương, lẻo khẻo và nhếch nhác vì đòn và điều kiện khắc nghiệt của kỉ luật.
Liêm cùng phòng tôi bị kiên giam hết án, gã ở đây hơn 3 tháng, khi về chỉ mặc độc mỗi bộ quần áo lót, mặt mày hớn hở gã chào mọi người: -Mẹ cái bọn này ko cho tao ra trước một ngày kiếm bộ quần áo mà về, đã thế bố mày mặc quần áo lót cũng được. Chúng mày ở trong đấy cố gắng nhé! Liêm về, tôi ở lại, thời gian thì cứ mòn mỏi mỗi ngày. Đói và nóng! Cuối cùng cũng đến hết lệnh giam riêng 3 tháng, tôi nhớ đó là ngày 17/7/2009. Gần hết giờ buổi sáng thì cán bộ vào mở cửa đưa tôi ra khỏi khu giam riêng, trên người chỉ có một bộ quần áo lót, sau khi làm biên bản cam kết ko vi phạm nội quy trại giam, tôi được cán bộ phân về buồng 4.11 chờ ngày phân đội đi làm. Thế là một lần nữa giữa môi trường xa lạ, tôi chỉ có mỗi bộ quần áo lót trên người vì nội vụ lúc mang theo khi ra đây giam riêng đã mất sạch. Buồng 4.11 là một buồng chỉ dành riêng cho những phạm nhân hay bị kỉ luật, chày bữa và những phạm nhân án cao. Và tôi biết được những buồng giam như thế ở môi trường này nó khốc liệt như thế nào.!
( hết phần kỉ luật)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét