Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Hồi ký phần I : Nhà tù Việt nam, nhân quyền dưới hố đen.

 Thưa các bạn, tôi sẽ đăng tải những mẩu chuyện ngắn được viết lại trong hồi ký của một người tù trẻ tại Việt nam, hiện anh đã ra tù, là một công dân bình thường.
 Qua đó, bạn đọc có thể phần nào hiểu được nhà tù xứ cộng sản nó ra sao, ai đang cai quản nó, con người trong đó là quản giáo và phạm nhân họ là ai, là người hay ma quỷ... ?
Nên nhớ toàn bộ câu chuyện trong hồi ký đều diễn ra dưới thời tướng Cao Ngọc Oánh, một tướng công an có nhiều duyên nợ với hầu hết tù nhân chính trị tại Việt nam.
Bà Đầm Xòe

PHẦN I : LUẬT TÙ VÀ ĐÒN TÙ.
8 Tháng 11 2014 lúc 17:50
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu bước chân vào trại tạm giam-5/1/2008- cái lạnh lịch sử, rét chết cả trâu bò mà các bạn còn nhớ?

Xe chở phạm đưa tôi từ công an tỉnh đến trại tạm giam, tôi lo sợ vì đã nghe kể về cuộc sống trong tù và không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước,trời đã tối hẳn, tôi được đưa vào phòng trực ban để làm thủ tục nhập trại, khám người xong vị cán bộ lên tiếng :

- Đi theo tao! Tôi líu ríu đi theo vị cán bộ, qua cánh cổng sắt nặng nề, to và rộng là khu tạm giam, qua thêm mấy dãy nhà giam nữa rồi ông dừng lại:

- Vào đây!

Tôi bước theo ông vào sân của một nhà giam, các phạm nhân trong nhà giam đã biết có lính mới ''nhập kho'' nên xì xào, qua cánh cửa chuồng cọp, tôi được đưa vào buồng giam.

-Thằng Linh ''béo'' đâu, nhận lính mới! Người nhà tao đấy nhé!

- Dạ, cháu biết rồi thưa ông!- tiếng Linh ''béo'' trả lời.


Tôi bước vào đứng như trời trồng giữa buồng. Tiếng khóa cửa buồng giam, tiếp theo là tiếng khóa cửa chuồng cọp, vị cán bộ đã đi. Do khi bị bắt chắc gia đình tôi sợ tôi bị đòn đã báo cho bác tôi đang làm ở trại giam, chắc chắn ông đã nhờ vả vị cán bộ này nên mới có câu '' người nhà tao''. Ánh sáng chỉ rọi vào yếu ớt khiến căn buồng trở nên mờ mờ, ảo ảo, tôi quan sát nhanh căn buồng : ở giữa là lối đi, hai bên là hai sàn nằm bằng xin măng rộng chừng 2m và dài 2,5m, cuối sàn một bên là bể nước, một bên là nhà vệ sinh, trong buồng ai nấy đều cởi trần nhìn tôi hau háu, tôi như con nai đứng giữa bầy linh cẩu, lo lắng và run sợ, ko biết mình phải làm gì:

-Cởi hết quần áo ra, thằng ''Hòa mốc'' đâu tắm cho nó!- Tiếng một gã tù ra lệnh.

Tôi quýnh quáng làm theo, cởi hết quần áo bước theo Hòa ''mốc'' xuống bể nước, gã ngồi trên sàn, múc nước chầm chậm đổ xuống người tôi, chao ôi lạnh! Người tôi tưởng chừng như đóng băng.

- Được rồi, mặc quần áo vào! - hắn vừa nói vừa đập cái ca múc nước vào đầu tôi một cái đau điếng.

- Bước ra đây, ngồi bệt xuống!

Tôi bước ra mặc quần áo rồi ngồi bệt xuống cuối lối đi.

-Ngồi xếp bằng lại, hai tay kê lên mông! Thằng Toản đâu, dạy luật cho thằng này! -Tiếng Linh ''béo'' ra lệnh.

Toản- một gã cao và gày, mặt mũi cô hồn bước ra, ngồi trên sàn, đặt hai chân lên đùi tôi, lúc này lưng tôi đã dựa hẳn vào sàn đối diện, Hòa ''mốc'' ngồi đằng sau, đặt hai chân lên vai tôi.

-Mày biết đây là đâu chưa?- Toản chưa hỏi hết câu Hòa ''mốc'' đã nện hai gót chân vào hai bên vai tôi đau điếng, Toản giơ tay lên ngăn lại.

-Từ đã thằng này! để tao hỏi nó. Mày biết đây là đâu chưa?- Gã nhắc lại câu hỏi.

-Dạ, em biết.- Tôi ngước mắt lên nhìn gã.

-Con chó này, cụp pha xuống, dám nhìn tao à? Bố móc mẹ ''pha'' mày ra giờ.

Tôi vội vã nhìn xuống nền nhà, ko dám ngước lên. Buồng giam vẫn im ắng.

-Đây là tù , là ''Cầu Cao'' nhé, mà '' Cầu Cao đi dễ khó về- khi đi trai tráng khi về bủng beo'', Nhớ chưa? Tù ko phải là nhà mày đâu, ở nhà có bố mẹ, vào đây có các anh, ở nhà bố mẹ nói còn cãi được vào đây các anh nói mà cãi lại là biết ngay cái sai đấy, nghe chưa?

- Dạ, e rõ rồi! -tôi đáp.

-Mày phải nhớ trong này 1 là ko ''quay guốc''( phản lại anh em), 2 ko ''cò quay'''( kiểu như ko giả vờ, lười biếng )3 ko ''be bẩm''(báo cáo với cán bộ chuyện vi phạm trong buồng), 4 ko ''bạc thật, bạc giả''( ko thì thầm to nhỏ với nhau), 5 là phải giữ vệ sinh thật tốt.

Gã giảng giải một hồi cho tôi hiểu những điều luật này trong khi hai chân vẫn để lên đùi tôi chỉ chực nện xuống bất cứ lúc nào, gã lại tiếp tục:

-Trong này có 3 cái có là: có ăn, có mặc và có ngủ, ngoài ra nếu gia đình mày quan tâm thì mày có đồ tắc tế, đồ nhà mày gửi lên, ngoài bốt cán bộ thì là của mày nhưng vào trong này là của các anh, các anh cho ăn mới được ăn nghe chưa?

-Dạ, em nghe rồi! -tôi đáp.

-Còn lại là tuyệt đối trăm, không nghìn ko nhé, nghe chưa? -Gã nói và cầm cái bật lửa giơ trước mặt tôi, hỏi:

- Đây là cái gì?

-Cái bật lửa anh ạ- Tôi trả lời.

-Ngu- kèm theo tiếng ''ngu'' là cái bạt tai khiến tai tôi ù lên

- Đây là cái gì? -Em ko biết!

-Tốt, đúng rồi! Tao vừa bảo trăm không nghìn không mà! Mày vừa học luật xong, phải nhớ lấy, khi nào tao hỏi mà quên thì liệu hồn, giờ tao dạy đòn tù cho mày!

Hết phần I.

Hoang Ha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét