Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Tiểu thuyết Cò Hồn Xã nghĩa 52



Phạm Thành
52.
Sau khi chị hai tôi mất, tâm trí mẹ tôi thất thần như người bị ma ám. Mẹ liên tục hỏi tôi:
“Anh Đoàn đã về nước chưa?”, hẳn là mẹ tôi đang khắc khoải nhớ mong và lo lắng về chị cả tôi lắm lắm.
Mặc dù cha tôi không đồng ý với một ý chỉ rõ ràng trong câu tục ngữ thừa lồn gả cho quân vô học, nhưng trong khi cha tôi đang ở tù, không biết bằng bùa lú nào mà anh Đoàn, con trai chính danh của Hò Văn Đản, lại dụ được chị cả tôi bỏ nhà lên một chiếc ô tô chở hàng của anh rồi phóng đi.
Thế đó mà cũng đã sáu, bảy năm.
Bất ngờ một ngày, anh Đoàn lại cho người nhắn tôi lên trụ sở chính quyền để gặp anh. Thấy anh béo tốt, tóc lại húi cua, trông anh rất khỏe mạnh. Anh lại bắt tay tôi thật chặt, nhưng không dùng giầy đá đá vào cái chân cong, chân thẳng của tôi như lần anh lái máy cày về nước nữa. Anh đưa cho tôi một bọc, gồm một gói mì chính, một hộp bánh bích quy, nói là để biếu gia đình tôi.
Thấy anh sởi lởi, vui vẻ, tôi quyết định hỏi anh:
“Anh Đoàn, chị gái em anh để ở đâu rồi?”.
Anh Đoàn có vẻ buồn buồn, nói mà như cáu kỉnh với tôi:
“Hỏi làm gì. Chuyện đó buồn lắm”.
Câu trả lời của anh làm tôi thêm lo lắng. Tôi quyết bắt anh phải kể cho rõ ngọn ngành:
“Anh phải cho em biết. Mẹ em nhớ chị em lắm. Suốt ngày khóc lóc, không biết giờ chị cả em ở đâu. Sinh con, đẻ cái thế nào? “.
Anh Đoàn cười bẻn lẽn:
“Đang ở nhà chứ ở đâu”.

Tôi ngạc nhiên:
“Đang ở nhà anh hay nhà nào?”.
“Đang ở nhà anh chứ ở nhà nào. Lần này cho chị mày ở lại nước luôn. Chị mày đi với anh chừng ấy năm trời, chỉ có sinh nở lần nào cũng hỏng là khổ, chứ ăn sung, mặc sướng ở cái nước Mynga này có nhà đứa chó nào sánh bằng. Có làm sao đâu mà mẹ em khóc với mếu”.
“Anh phải đưa chị em về cho mẹ em nhìn thấy mặt”.
“Anh đang vội. Ngày mai anh lại lên đường sang Quốc Cộng, Xô Liên. Chuyện của anh chị, anh ghi cả trong cuốn nhật ký. Em đọc và giữ lấy. Đừng cho ai biết đấy”.
Tôi ngoan ngoãn “vâng, dạ”.
Anh Đoàn vội nhảy lên chiếc ô tô, lục trong một ngăn nào đó của buồng lái, rồi lấy ra một quyển sổ ố vàng loang lổ dầu mỡ nhưng còn lành lặn, đưa cho tôi và dặn tiếp:
“Về nhà đọc. Về nhà đọc. Anh đi đây. Anh đi đây. Hẹn ít năm nữa anh về”.
Nói rồi anh leo lên buồng lái, đóng sầm cửa buồng lái lại, nổ máy, phóng xe đi.
Thế là anh Đoàn lại ra đi.
Tôi giấu cuổn sổ nhật ký của anh vào dưới lớp áo mặc ở trước bụng, vẫy vẫy tay tạm biệt anh, rồi cũng trèo lên xe đạp phóng về nhà.
Ngay tối hôm đó, tôi đem nhật ký của anh ra đọc.
Dòng đầu tiên ở nhật ký của anh là những dòng ghi chép của anh Đoàn về những ngày đầu hạnh phúc của anh Đoàn với chị cả tôi, có cái tựa đề mang đậm tình yêu quê hương đất nước Mynga: Hành trình hạnh phúc tối đầu tiên.
Nhật ký anh Đoàn ghi, kể rằng:
Sau cái đêm biểu diễn văn nghệ đó, anh Đoàn và chị cả tôi mặc nguyên cả bộ quần áo diễn viên rồi lên chiếc xe tải của anh phóng đi, đúng như dân Mynga nhiều người trông thấy.
Anh phóng xe đi, cách trung tâm Mynga độ hơn một trăm cây số thì anh cho xe dừng lại, rồi cả hai dạt vào một quán ở bên đường, ăn bữa tối.
Ăn xong, anh kéo chị cả tôi đi la cà các quán, hỏi thăm người quen này, người quen kia, họ làm ăn thế nào, giàu nghèo ra sao? Anh dẫn chị cả tôi đi một lúc, chẳng thấy chị tôi hào hứng nghe chuyện, anh Đoàn đành dẫn chị cả tôi vào chỗ đánh bài ăn tiền, nhưng chị cả tôi nhất quyết không vào. Buộc lòng anh đưa chị cả tôi về xe đi ngủ.
Anh đưa hai tay đỡ mông cho chị cả tôi leo lên thùng xe. Sau đó anh cũng trèo lên. Tay mắc màn, miệng anh gạ gẫm: “Ngủ chung nhé”, nhưng chị cả tôi nhất quyết: “Không”. “Thế em ngủ đây, còn anh ngủ ở trong buồng lái”. Chị cả tôi đồng ý.
Nhưng anh chị, chả có ai ngủ được.
Anh Đoàn nằm trong buồng lái nhưng tai luôn dỏng lên nghe động tĩnh của chị cả tôi trên thùng xe.
Anh thấy chị cả tôi nằm được một lúc lại ngồi lên. Vài lần đầu, chị cả tôi ngồi ở giữa màn, sau thì chị ngồi, lưng dựa vào thành buồng lái mà gà gật. Anh Đoàn biết chị cả tôi không ngủ, nhiều lần cùng ngồi dậy và dùng tay gõ cành cạch vào thành buồng lái phía sau và động viên chị cả tôi: “Ngủ đi”. Nhưng chị cả tôi trả lời:
“Không ngủ được, có cái mùi gì hăng hăng, khó chịu lắm”.
Anh Đoàn nói:
“Cái mùi xăng ấy mà. Khó chịu một lúc rồi hết”.
Chị cả tôi lại nằm xuống, nhưng chỉ một lát sau lại thấy chị cả tôi ngồi lên. Anh Đoàn mở cửa buồng lái, nhảy xuống đất, rồi leo lên thùng xe.
Anh Đoàn nói:
“Để anh xem nào. Có khi cái nắp đậy thùng xăng bị hở”. Nói rồi anh bấm đen pin soi vào cái nắp đậy thùng xăng cột ở góc thùng xe, rồi anh dùng ghẻ lau lau trên mặt thùng xăng:
“Đỡ mùi chưa”, anh hỏi.
Chị cả tôi trả lời:
“Đỡ rồi”.
Anh Đòan:
“Ngủ đi. Đã quá nửa đêm rồi”.
Chi cả tôi nghe anh Đoàn, nằm sấp xuống sàn xe ở trong màn.
Anh Đoàn tắt đen pin, ngồi xuống cạnh màn chị cả tôi nằm, kể vài câu chuyện ma. Được một lúc, thấy chị cả tôi nằm yên có vẻ sợ thì anh Đoàn nâng màn chui vào, miệng nói:
“Để anh xoa bóp cho em một chút, dễ chịu ngay ấy mà”.
Anh liền đưa hai tay xoa xoa nắn nắn trên lưng chị cả tôi.
Được một lúc anh chuyển tay xuống xoa xoa nắn nắn trên bắp đùi chị cả tôi.
Chị cả tôi lúc đầu thấy nhột cứ ríc ríc cười, sau thì im lặng.
Trích nhật ký anh Đoàn:
“Cứ thấy tay tôi sờ đến đâu là cơ bắp của em co rúm lại. Tôi liền phàn nàn với em:
“Xoa bóp thế này khó lắm, em cởi bớt cái áo ngoài ra, mặc mình áo lót là được rồi”.
Em đồng ý. Một lúc sau tôi lại nói:
“Em cởi quần dài ra mặc quần lót là được, cho dễ làm”.
Thấy em im lặng, biết là em đồng ý, tôi đưa tay kéo quần dài của em ra.
Chao ôi, đùi em trắng chi trắng lạ. Nó nõn nà như cây chuối hột đã bóc bỏ lớp bẹ già.
Tôi đưa cả hai tay xoa xoa, bóp bóp lúc nữa, tự nhiên tôi thấy trong đầu tôi thần kinh căng ra, cơ bắp như săn lên và chim tôi thẳng đứng lên tự lúc nào.
Tôi mạnh mẽ dùng hai tay lật ngửa em ra và lập tức úp mặt vào bướm của em mà hà hít, cuống cuồng.
Tôi nhận thấy ở háng em đã ướt át dậy mùi thơm thơm ngầy ngậy.
Tôi đưa lưỡi ra chọc vào chỗ đó, thấy em vặn người rồi co rúm lại, hai chân rướn thẳng ra rung rung.
Tôi tiếp tục dùng lưỡi khoét sâu hơn nữa vào âm hộ em. Em lại co rúm người lại, ngồi lên, một tay túm tóc tôi, một tay đè đầu tôi ấn mạnh vào bướm của em.
Tôi nghe hơi thở em gấp gấp, hển hển.
Nghe răng trên miệng em nghiến vào nhau kèn kẹt.
Rồi bất ngờ em co chân lại, đầu gối thúc mạnh vào hông tôi, làm tôi nghiêng sang một bên, còn em thì lật mình nằm sấp xuống, rồi em co hai chân lại, hai đầu gối em chống xuống sàn xe giống như thế đứng của loài tinh tinh, bụng em thót lại, miệng vẫn hổn hà hổn hển, rắng nghiến đi nghiến lại, nghe ken két.
Tôi nhận ra chuyện yêu nhau của hai người đã chín muồi.
Tôi đặt chim vào mép dưới của bướm em rồi cong người lại, mồm há ra, tập trung mọi sức lực, thục thật mạnh vào.
Tôi nghe trong bướm em tiếng dào dào phóng ra của tinh trùng tôi.
Cùng lúc, tôi thấy lưng em cong lên, rất giống lưng bò cái đón nhận tinh trùng của bò đực lúc phóng ra.
Sau đó cả hai nằm thừ ra.
Cả hai chúng tôi đều mãn nguyện hoàn toàn.
Khoảng ba mươi phút sau chúng tôi lại tiếp tục yêu.
Tính ra trong đêm hôm ấy tôi yêu em đến bảy lần như vậy. Nhưng lần giao hoan thứ tám thì xảy ra sự cố. Bướm em rỉ ra thật nhiều máu tươi. Tôi vội vàng đưa em đến bệnh viện. Sau vài ngày chữa trị thì khỏi và cuộc hành trình của chúng tôi lại tiếp tục”.
Ở một đọan khác, đoạn ở trang cuối nhật ký, anh Đoàn ghi:
“Sau hàng trăm phát yêu nhau, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa có con. Chả biết sao cô ấy cứ mang thai đến tháng thứ ba, thứ tư thì bị xảy. Có lẽ là tại cô ấy cứ theo tôi ăn ở trên xe bị xóc lắc quá nhiều hoặc bị hơi xăng ngấm vào người nên cái thai không thể lớn thêm, đành phải sớm ra khi mới đậu được vài, ba tháng tuổi.
Ôi, những cục máu đỏ lòm, những đứa con tôi bỏ lại trên bìa rừng, vạt cỏ…
Vì vậy, lần này tôi đưa em về quê, thay đổi cách sống xem em có thể sinh cho tôi một đứa con lành lặn hay không?”.
Hai đoạn Nhật ký của anh Đoàn, một ở trang đầu, một ở trang cuối mà tôi đọc vội vàng trong đêm đầu tiên, chả biết sao khi đọc chúng, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh vợ chồng tôi giao cấu, sao nó cũng giống giống hình ảnh anh Đoàn yêu chị cả tôi đến vậy?
Anh Đoàn cũng phải úp mặt vào đó, cũng phải gân sức lên mới làm được cái chuyện đó, còn đàn bà thì cũng phải hai tay chống, hai chân quỳ giống như con tinh tinh đứng hoặc như bò đực, bò cái yêu nhau thì cả hai người yêu nhau mới toại nguyện, mới thấy sung sướng.
Tệ nhất, ngay đêm hôm đó và cả sau này, cứ mỗi lần tôi giao cấu với vợ tôi, hình ảnh anh Đoàn giao cấu với chị cả tôi cứ hiện lên mồn một trong đầu tôi. Đến cái âm âm thanh cót két, rung rung của vạc giường, nó cũng tựa như tiếng cót két rung rung của cái sàn xe tải anh Đoàn.
Chính vì hay liên tưởng như vậy, nó làm tôi mất hứng khi tôi giao cấu với vợ tôi. Có lần vì những hình ảnh anh Đoàn yêu chị cả tôi bất ngờ hiện lên mà chim tôi lập tức bị xẹp xuống và tinh dịch cứ thế rỉ ra khi tôi chưa kịp nhét chim tôi vào bướm vợ tôi.
Tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.
Phải chẳng, cách giao cấu của đàn ông với đàn bà ở  nước Mynga, tất cả đều phải làm như vậy cả?
Phải chăng, người Mynga học bò để quan hệ tình dục là có cơ sở xã hội như năm ông tiền bối khảng định?
Phải chăng từ luận thuyết của Hò Văn Đản bò là bạn của người đã thành hiện thực, đã kết tinh vào thế hệ sinh ra trong chế độ Cò hồn Xã nghĩa của nước Mynga mà người yêu người phái làm như trâu bò thế cả?”.
Tất nhiên là tôi không thể trả lời được.
Nhưng rõ ràng đọc nhật ký anh Đoàn đã mang đến tai họa cho tôi và để chấm dứt những nỗi phiền muộn này tôi nhất định không đọc tiếp Nhật ký của anh Đoàn nữa.
*
Chị cả tôi về Mynga ở chung nhà với Hò Văn Đản qua một thời gian thì thấy bụng chị cả tôi lùm lùm, dấu hiệu của đứa con trong bụng chị đã quá ba tháng.
Nhờ chị cả tôi có bụng mà tôi được Hò Văn Đản cho lên làm chân thư ký Ủy ban.
Chị cả tôi cũng thỉnh thoảng về thăm mẹ tôi và hỏi tin tức cha tôi và nhỏ to với mẹ tôi rằng, Hò Văn Đản nói, cha tôi đã chết trong Trại Cải tạo rồi.
Những lần gặp mặt chị cả, tôi cảm thấy tâm trạng chị cả tôi có gì đó bất ổn. Chị cứ gặng hỏi tôi, trước khi anh Đoàn lái xe tải đi có gửi lại gì cho chị không?
Tôi dối chị: “Không”.
Tôi đoan chắc chị cả tôi muốn tìm lại cuốn nhật ký của anh Đoàn, vì những của cải của anh Đoàn, anh chuyển về cho chị cả tôi hết cả rồi, nhưng chắc là chị cả tôi không thấy cuốn nhật ký nên mới hỏi tôi, may ra anh Đoàn gửi cho chị qua tôi chăng?
Một năm sau, chị cả tôi sinh được một bé trai kháu khỉnh.
Hò Văn Đản đặt tên nó là Đội, tên khai sinh là Hò Lê Đỗ Đội, để nối tiếp truyền thống vần Đ. giữa gia đình và cách mạng của nhà ông ta.
Ông là Đản, con là Đoàn, cháu là Đội.
Hò Văn Đản cho rằng, cái vần Đ. là vần khỏe, vần mạnh. Theo tên đó cháu ông ta sẽ ăn nhiều, chóng lớn, khỏe mạnh.
Chị cả tôi sinh con được quá ba tháng mới thấy anh Đoàn phóng xe về làng. Trên đầu chiếc xe tải anh cắm mấy lá cờ hình tam giác, ở giữa có in ngôi sao vàng năm cánh. Hẳn là anh biết tin chị cả tôi sinh cho anh một cậu con trai, nên anh mừng mà có biểu hiện đó. Trên thùng xe của anh chở ba, bốn con dê núi. Anh nói là để liên hoan mừng thắng lợi.
Đúng là anh tổ chức liên hoan thật. Anh đến nhà tôi mời cả nhà đến dự liên hoan, nhưng mẹ tôi nhất định không đến, chỉ nói cho tôi đi. Thực chất trong lòng mẹ tôi đã chấp nhận anh Đoàn là con rể, nhưng vì nhà anh Đoàn chưa có thủ tục ăn hỏi cưới xin gì nên mẹ tôi mới chưa thể chấp nhận.
Biết mẹ tôi nhất định không đến, anh Đoàn sai người đem đến biếu mẹ tôi nguyên một con dê, có dễ phải nặng tới ba, bốn mươi cân.
Mẹ tôi không nhận, nhưng anh Đoàn nói:
“Để liên hoan cho bên ngoại mà mẹ”.
Mẹ tôi nói:
“Nếu anh muốn liên hoan như vậy, anh và bố anh phải sang đây nói chuyện với tôi với họ nhà tôi một tiếng, nếu không thì tôi không nhận đâu”.
Anh Đoàn đồng ý.
Ngày hôm sau, bên họ Hò của nhà anh Đoàn cử đoàn người đem trầu cau và rượu đến nhà tôi làm lễ ăn hỏi và xin cưới luôn.
Mẹ tôi nói:
“Chuyện hai đứa ăn ở với nhau đã lâu, nay mới làm thủ tục, nên ngày cưới tùy bên nhà trai định đoạt”.
Nhà trai thưa lại:
“Tiện đang có mặt anh Đoàn ở nhà, nhà trai xin cưới luôn”.
Nhà trai cũng không bắt mẹ tôi phải chờ lâu thêm nữa, vài ngày sau, lễ cưới chị cả tôi với anh Đoàn được tiến hành.
Một đoàn rước dâu hoành tráng, chưa từng có tiền lệ, diễn ra ở nước Mynga.
Bên nhà trai đi đón dâu, tất cả đều đi bằng xe máy. Đi đầu đoàn xe máy là chiếc ô tô tải cắm đủ các loại cờ to, cờ nhỏ của My nga và lạ mắt là những cờ của các nước Xã nghĩa anh em.
Xe tải đi đầu do chính anh Đoàn lái. Trên thùng xe đầy ắp những nam thanh, nữ tú của nước Mynga và bạn của anh Đoàn.
Khi xe đến cách nhà tôi độ một cây số thì anh Đoàn cho đốt những bánh pháo treo dày kín bên hai thùng xe tải trong lúc xe vẫn đang chạy. Tiếng pháo nổ lốp bốp, đì đùng át tiếng ầm ầm của tiếng ô tô đang chạy. Khói pháo tỏa lan về phía sau, về hai bên đường như hai con rồng đen bám đuổi ô tô.
Bà con, anh em lối xóm nghe tiếng pháo thì túa ra đường xem rất đông.
Không khí ngày cưới anh Đoàn với chị cả tôi như không khí ngày hội đón lãnh tụ về làng.
Cả nhà tôi vui, cả họ nhà tôi vui khi đoàn rước dâu của nhà anh Đoàn vào nhà tôi.
Nhưng chả biết sao, riêng chị cả tôi lại không vui. Chị cả tôi có tâm sự gì đó.
Chị cả tôi nhất định không chịu mặc áo dài, không hóa trang và khi bà con lối xóm đến chia vui thì cứ rú rú ở trong buồng.
Chị cả tôi nói:
“Em gái tôi mới mất, tôi không thể vui được”.
Chị cả tôi chỉ ra nhà ngoài khi nhà trai làm thủ tục rước dâu với nhà gái xong.
Chị cả tôi theo về bên nhà trai, trên đầu chị chụp một tấm khăn vuông đen phủ kín cả đầu, cả lưng với nút thắt ở cằm.
Tôi thấy chị cả tôi rất đẹp.
Chính cái màu đen của khăn tôn thêm làn da trắng hồng trên má chị cả tôi, làm cho người ta có phần lãng quên hai con mắt chị tôi đang sưng to và mọng những nước mắt.
Chị cả tôi mở miệng chào bà con hai họ với những lời lý nhí rồi nhanh chóng rảo bước ra xe tải và tự tay chị tôi mở cửa buồng lái, tự leo lên ngồi.
Trái lại với chị tôi, anh Đoàn lại rất sôi động. Anh lớn tiếng chào bà con. Anh huyên thuyên những lần anh đi sang Quốc Cộng, Xô Liên.
Anh Đoàn nói:
“Bên ấy cưới xin cũng giản dị như đám cưới này, thực chất mà vui”.
Trước khi rời nhà tôi, anh Đoàn chúc bà con bên nhà gái ngon miệng. Rồi anh trở ra xe, leo lên buồng lái. Trước khi xe chở cô dâu lăn bánh, anh bóp mấy hồi còi dài vang vọng, làm cho mấy con bò buộc ở gốc cây bên đường sợ muốn dứt đứt thừng tháo chạy.
Tôi được mẹ tôi ủy quyền theo chị cả tôi sang bên nhà trai.
Quả là bên nhà trai đông khách khứa hơn bên nhà tôi gấp nhiều lần. Bạn chiến đấu của Hò Văn Đản đến cả. Nhiều bạn bè của anh Đoàn cũng có mặt, nhưng đông nhất vẫn là nam thanh, nữ tú của nước Mynga.
Chị cả tôi về nhà anh Đoàn thì lủi vào buồng ngay và lấy lý do có con nhỏ nên không thể cùng anh Đoàn tiếp khách.
Vì lý do con nhỏ nên bạn bè anh Đoàn cũng thể tất cho chị cả tôi.
Họ ăn uống, chuyện trò thật rôn rả. Ai cũng khen rượu Mynga nút lá chuối, nồng độ cao mà uống rất êm. Món tiết canh dê đỏ rực, đông cứng, ngọt và thơm mùi lá rừng.
Qua ba ngày ăn uống, tiệc cưới mới thực sự kết thúc.
Người tôi mệt nhoài như muốn khụy xuống.
Chị cả tôi mấy lần bảo tôi vào giường chị mà nghỉ một lúc, nhưng tôi không dám leo lên giường của anh chị. Có lẽ vì đấy là cái giường hạnh phúc của anh chị. Nhưng quan trọng hơn nó là cái giường nhìn rất khác những cái giường nằm truyền thống của nước Mynga.
Có lẽ nó được nhập khẩu ở nước ngoài về.
Từ đầu giường đến đuôi giường, chân giường, chỗ nào cũng bóng loáng.
Đầu giường có cái gương to tướng trên đó có ảnh của anh chị chụp với nhau trước đây. Phía sau tấm ảnh là những ngọn núi có tuyết phủ trắng xóa. Có lẽ anh chị chụp ở nước Quốc Cộng hoặc Xô Liên gì đấy.
Đời tôi chưa từng thấy ở Mynga có một cái giường nào sáng choang như thế. Tôi sợ tôi không đủ sạch sẽ để nằm lên cái giường đẹp đến như vậy.
Sau đám cưới, anh Đoàn ở nhà thêm vài ngày nữa rồi lại cùng bạn bè phóng xe đi.
Nhờ có anh Đoàn mà nhà Hò Văn Đản trở nên giàu có nức tiếng trong nước Mynga. Anh đã có một ngôi nhà hai tầng to đùng, to đoàng nhất nước. Nhưng nay có bộn tiền, Hò Văn Đản sai người cắm thêm một miếng đất khác rộng cả một héc ta cho anh Đoàn xây thêm một ngôi nhà cao tầng hoành tráng khác theo kiểu biệt thự để vợ chồng anh Đoàn ra ở riêng tại đó.
Ngôi nhà cũ anh để cho cha anh cùng người vợ kế của cha anh sống ở đó.
Anh Đoàn nói, theo chỉ thị của lãnh đạo, anh lại tiếp tục sang Quốc Cộng, Xô Liên, vừa tiếp tục học tập công nghệ, vừa tìm mua cho kỳ được cái Máy mưu sinh vạn năng đưa về xây dựng Xã nghĩa cho nước Mynga. Nhưng khác với mọi lần, lần đi này anh Đoàn hay phóng xe về nhà hơn.
Mỗi lần anh Đoàn phóng xe về nhà, Hò Văn Đản thường thông báo:
“Anh Đoàn bây giờ vừa là nghiên cứu sinh tiến sĩ, vừa là chiến sĩ trên mặt trận vận tải quốc tế, chuyên chở hàng hoá từ các nước Xã nghĩa sang nước Tượng Vạn. Ở Tượng Vạn, Pao Vàng còn hoạt động dữ lắm, thường xuyên tìm xe tải giết người, cướp hàng. Người không cản đảm, dũng cảm, không có tinh thần quốc tế Cộng sản, chả ai dám đi”.
Chẳng biết Hò Văn Đản thông báo như vậy có đúng không, vì tôi thấy anh Đoàn đi học tập kiểu gì mà anh thường xuyên phóng cái xe tải về Mynga, và bao giờ ở trong xe của anh cũng có rất nhiều hàng hóa, vải vóc, khung, lốp xe đạp; có bận còn có cả mấy cái xe máy cũ mà anh bảo mua tận nước Gòn Sài; có bận còn có tủ lạnh, máy khâu, bàn là, chảo rán… mang nhãn hiệu Quốc Cộng hay Xô Liên nữa; đặc biệt mì chính, anh có cả tạ, mà tôi thấy chị cả tôi thường xuyên đem ra chợ bán. Mì chính bán, mua đắt tiền lắm. Vài gói mì chính đã đổi được một cái xe máy Honda ở tận nước Gòn Sài. Nghe đâu, một cái xe máy có giá bằng vài ngôi nhà gỗ tôi đang ở do ông bà tôi là quan lại ngày xưa để lại cho cha mẹ tôi mà vải cả linh hồn.
Anh Đoàn cũng là người hào phóng. Có thời, trong nước khan hiếm dầu đèn thắp sáng, nhiều gia đình đêm đến phải chịu cảnh sốngmù lòa không dầu đèn, anh Đoàn hút xăng từ bình xăng ra, phát cho mỗi nhà một chai nhỏ.
Anh nói: “Xăng là máu, không cho nhiều được”[1].
Nhìn xăng trong suốt như rượu nút lá chuối, anh còn nói: “Nếu khát rựợu, cũng có thể làm vài ngụm, đỡ thèm”. Nói rồi, anh đưa vòi lên miệng hút xăng, nhấp vài ngụm.
Làng tôi có tay bợm ruợu cũng uống xăng theo anh mà tim gan không thấy bị hề hấn gì. Có người vì xăng của anh Đoàn cho, sử dụng không đúng hưởng dẫn của anh Đoàn mà suýt bị mất mạng do xảy tay, nhà bị cháy.

[1] Câu nói thời chống Mỹ: “Súng là vợ, đạn là con, xăng là máu”.

4 nhận xét:

  1. đúng thật là cái văn đầu độc đầu óc con người quá kinh khủng, tôi đọc 1 đoạn thôi mà thấy buồn nôn ghê gớm cho cái tên viết ra cái bài viết tởm lợm này, cái thời vinh quang mới chớm nở trên đất việt khi có ánh sáng cách mạng về, có khổ cực ban đầu, có đắng cay nhịn nhục quân thù nhưng riêng về khoản đoàn kết và tinh thần thoải mà là không khí chung cho dân tộc, thế mà thằng này vẽ lên bức tranh ghê tởm này nhằm lừa lọc thế hệ trẻ không biết rõ mà

    Trả lờiXóa
  2. các nước chủ nghĩa xã hội đã vực dậy được đất nước này chứ không phải là chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa tư bản chỉ hút máu tài nguyên là xả máu dân tộc đất nước ta mà thôi, nhìn vào lịch sử còn không rõ sao, tưởng dựng lên cảnh đen tối về chế độ này là có thể mị dân được sao, có mấy ai đọc đến quá 10 câu trong này mà không ném vào sọt rác thứ văn vẻ giả tạo này cơ chứ

    Trả lờiXóa
  3. hôm nay là lần đầu tiên tôi vào trang http://badamxoevov.blogspot.com/ đọc thử bài khi có cái tít rất câu veiw là bộ trưởng giáo dục chưa học lớp 1? vào thì cũng chỉ là câu view mà thôi, đọc sang đến bài này thì tôi đã kết luận được rằng mình chẳng tìm được cái thông tin gì bổ ích ở trang này đâu, à mà đến cái sự thật còn chẳng tin được nữa là nói gì đến mong muốn có tin bổ ích, thôi thì lại cho 1 trang vào danh sách đen rồi

    Trả lờiXóa
  4. cùng là một thể loại văn trào phúng phê phán một cái gì đó, văn bựa hay văn bậy đi chăng nữa thì trang này phải học hỏi trang trelangblogspotcom nhiều lắm, sang đấy đọc bài của người ta mà xem, văn trào phúng hài hước và phê phán phải suy nghĩ mới thấy cái hay chứ cái văn hài tục tĩu này thì chỉ để cho những con người tục tĩu hay tự tâng bốc nhau vào đọc mà thôi, đâu phải là ai cũng có thể viết bài cho người khác đọc xuôi tai được đâu

    Trả lờiXóa